Mấy ai cảm thấy đời này nhàn rỗi khi không còn là một đứa trẻ.
Bởi cuộc sống là một guồng quay, quay mãi, quay mãi cho đến khi ta hoàn
thành xong một kiếp người. Ta vẫn bước đấy, ta vẫn quay đấy, nhưng sức
mỗi người khác nhau, ai đi kịp thì nhẹ nhàng, ai yếu đuối tất nhiên phải
thấy mệt mỏi, chán nản và đôi khi bỏ cuộc giữa chừng.
Ta học cách cảm nhận cuộc sống theo hướng ngược lại trong từng
khoảng khắc. Khi ta đang vui bên bạn bè, ta lại nghĩ đến một ngày không
có bạn bè ở bên. Thế là ta biết phải trân trọng giờ phút ấy.
Ta học cách chấp nhận đau khổ, bởi chỉ khi biết chấp nhận ta mới
tìm được liều thuốc đúng cho nỗi đau mà ta đang gánh chịu. Thế là chỉ
cần thời gian, ta có thể xóa mọi vết thương, kể cả vết thương lòng.
Ta học cách tha thứ cho những người mà ta đã từng gọi bằng hai chữ
“kẻ thù”. Bởi có kẻ thù thì ta mới phân biệt được đúng sai, tốt xấu
trong cuộc đời này. Đến cuối cùng ta lại muốn ôm họ, cảm ơn họ vì đã cho
ta biết thêm sắc màu cuộc sống.
Ta học cách hài lòng với những gì ta đang có. Vốn dĩ có câu nói rất đúng: “Ta không được phép lựa chọn nơi ta sinh ra, nhưng ta có quyền lựa chọn ta sống như thế nào”,
thế nên trước khi biết phải sống như thế nào,
Ta học… ta vẫn đang học từng điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống
này. Để biết được rằng ta vẫn bước, vẫn đi, vẫn quay theo cuộc sống chứ
không dừng và không là một điểm chết.
Mưa vẫn rơi, đường vẫn nhiều người quá lại. Tách coffee của ta chỉ
còn đủ cho ta uống trong một ngụm. Cô đơn. Phải rồi, ta vẫn đang hẹn hò với cô
đơn.
Một ngày mưa, rồi lại hẹn hò với cô đơn, nhưng ta cảm thấy hài lòng, thanh thản xen lẫn bình yên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét